Từ ngày kết hôn, chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng, tới nay cũng đã 5 năm. Tôi không có tính ỷ lại, dựa dẫm, nên dù ông bà còn đi làm, hay khi ông về hưu, vợ chồng tôi đều bỏ một khoản tiền không nhỏ để thuê người giúp việc. Nhưng chẳng vì thế mà cuộc sống làm dâu của tôi bớt mệt mỏi.
Em gái chồng bằng tuổi với tôi. Em kết hôn sớm nên từ ngày về nhà chồng, tôi không phải chịu cảnh “bà cô bên chồng”. Thế nhưng tréo ngoe thay, nhà chồng em chỉ cách nhà tôi vài bước chân.
Hai ông bà sui gia bên ấy đã về hưu nên chuyển về quê sinh sống, để lại toàn bộ căn nhà này cho vợ chồng em. Những ngày mới về làm dâu, có cô em chồng bằng tuổi bầu bạn, tôi rất vui mừng. Chị em thân thiết ríu rít chuyện trò, làm việc này việc kia cùng nhau. Nhưng ít lâu sau, tôi bắt đầu khó chịu với sự xuất hiện của em gái chồng quá dày đặc trong nhà, đặc biệt là những góc riêng tư.
Nghe Truyện
Em gái chồng vẫn giữ thói quen hồi còn ở nhà cha mẹ, cứ tự nhiên xộc thẳng vào phòng ngủ của tôi, lục lọi đồ đạc trong tủ để tìm thứ gì đó, hay tự tiện lấy sạc điện thoại, đồ dùng mang đi. Em vào phòng không gõ cửa, ngay cả khi tôi đang có việc riêng bên trong.
Hầu hết các bữa tối, nhà tôi thêm mấy miệng ăn. Em rể, em gái đều rất vô tâm, ăn xong là vô tư chào bố mẹ “con về đi tắm, con về ngủ” để mặc tôi dọn dẹp. Dù có chồng có giúp đỡ, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu trong lòng.
Có hôm bên nhà em đón bố mẹ chồng ở quê lên chơi, em gái chạy sang nhà tôi lấy từ cọng hành, củ tỏi, cho đến dao thớt, nồi niêu. Rồi cũng rất vô tư, em mang trả lại những đồ dùng nhà bếp mà chưa hề rửa sạch.
Nỗi bực dọc của tôi tăng tiến khi cả 2 cùng sinh em bé. Con tôi là con đầu, còn em gái chồng sinh bé thứ 2. Thay vì chỉ cần chăm con mình, tôi bỗng nhiên phải kiêm nghiệm vai trò “mẹ tạm thời” của cả 2 đứa con, cả lớn và nhỏ của em gái.
Em bán hàng, nên được vài tuần đã bắt đầu quay trở lại cửa hàng. Còn tôi thì có đủ 6 tháng nghỉ thai sản. Làm mẹ lần đầu, mà phải luẩn quẩn với 3 đứa nhỏ, tôi như bị trầm cảm. Nhiều lúc chẳng biết chọn lựa dỗ cho con mình nín trước, hay dỗ cháu trước.
Bọn trẻ lớn hơn một chút, nhà tôi bắt đầu giống với một nhà trẻ mini. Hầu hết thời gian trong ngày, 2 cháu đều sinh hoạt ở nhà tôi. Nhiều lần tôi phải đổi người giúp việc vì họ bức xúc: “Tôi kiệt sức rồi, không thể chăm thêm cả 2 đứa kia”. Mẹ chồng tôi thương con gái bán buôn vất vả nên cũng tập chung chăm sóc cháu ngoại. Còn cháu nội, tức con tôi, thì bà hay nói: “Đã có mẹ nó lo”.
Chồng tôi cho rằng việc em gái sinh hoạt chung như vậy là bình thường, vì vợ chồng em không được ông bà nội đỡ đần. Tôi chẳng biết chia sẻ chuyện này với ai để được thông cảm. Tôi thèm có khoảng tự do trong ngôi nhà của mình, nhưng nên cư xử như thế nào để không mang tiếng bà chị dâu ích kỷ?
0 Bình luận: